(Mất sau Ngũ Tử Tư 14 năm)
Tôn Vũ (545 TCN - 470 TCN) Trung văn giản thể: 孙武; Trung văn phồn thể:孫武; bính âm: Sūn Wǔ tên chữ là Trưởng Khanh, người Lạc An nước Tề(nay là Huệ Dân - Sơn Đông - TQ), ở cuối thời Xuân Thu, năm sinh năm mất đều không xác định được, nhờ cuốn binh thư của mình mà được tôn là Tôn Tử, lại bởi hoạt động chủ yếu ở nước Ngô, nên được gọi là Ngô Tôn Tử để phân biệt với Tôn Tẫn (Tề Tôn Tử là người nước Tề ở thời Chiến Quốc).
Vua Thuấn chính là thủy tổ của Tôn Vũ. Vào thời Tây Chu, hậu duệ của vua Thuấn là Hồ Công (vốn họ Quy) được phong tước hầu ở nước Trần. Năm671 TCN Trần Hiến tức Công tử Hoàn của nước Trần Bởi tránh nội loạn dẫn mọi người trong nhà lưu vong sang nước Tề, đổi tên là Điền Hoàn. Điền Thư là cháu đời thứ năm của Điền Hoàn, bởi họ điền có nhiều chiến công nên được Tề vương phong đất ở Lạc An (tức Huệ Dân - Sơn Đông ngày nay), cho đổi họ Tôn. Điền Thư sinh ra Điền Bằng (còn gọi là Tôn Phùng), khi đó họ Điền Tôn là một trong bốn họ quý tộc lớn củanước Tề. Điền Bằng lấy con gái của họ Phạm cũng là một họ quý tộc của nước Tề sinh ra Tôn Vũ.[1][2][3]
Hồi đó các cuộc đấu đá tranh giành quyền lực cũng tàn khốc khác thường. Tôn Vũ phải mang gia đình chạy đến ẩn cư ở ngoại thành Cô Tô là kinh đô của nước Ngô (nay là Tô Châu).[2]
Tôn Vũ dùng ngay các cung nữ để diễn tập binh pháp, chém mỹ nhân để thị uy, khiến Ngô vương rất nể vì, lệnh cho làm thượng tướng quân, rồi phong làm quân sư.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét